"Được rồi, chuyện cũ không quên, là thầy của chuyện sau. Chu huynh, lần này chúng ta cứ thẳng đến thăm lệnh hiền điệt, đừng gây chuyện thêm nữa."
Hai tên khất cái trái phải than phiền một hồi, tên khất cái bên phải nhìn tên khất cái ở giữa, mặt mày nghiêm túc nói.
"Phải phải, Hạ huynh nói đúng, lần này chúng ta cứ thẳng đến, thẳng đến thăm Bình An hiền điệt." Tên khất cái ở giữa cũng thật sự hơi sợ, chuyện lần trước gây ra quá lớn, lần này không dám gây chuyện thêm nữa, liên tục gật đầu.
"Hừ, dù Chu huynh có muốn gây chuyện, cũng gây không nổi nữa rồi. Chúng ta bây giờ đã rơi vào cảnh ngộ như thế này, trên người dưới người chẳng còn một đồng xu nào." Tên khất cái bên trái lạnh lùng cười một tiếng, giơ tay kéo chiếc áo choàng rách bẩn thỉu trên người lắc lắc, rơi xuống một đống bụi đất, mặt mày mỉa mai nói.




